Hầu như Đà Lạt mùa nào cũng đẹp, cũng mộng mơ, mỗi tháng lại có một thứ hay ho đặc trưng. Cơ mà năm nào mình cũng đi ngay tháng 5 – tháng mưa dằm mưa dề.
Câu chuyện đi Đà Lạt đến nay cũng là lần thứ 5 thứ 6, mình đã sớm không còn mơ mộng đến những chỗ đã quá quen thuộc trong các chương trình du lịch, cũng như những nơi check in sống ảo đông đúc. Một chuyến du lịch Đà Lạt ‘nhàm chán’ của mình chỉ là những sáng lạnh cuộn tròn trong chăn, những lần đi dạo dọc hồ xuân hương, dọc những con đường nhỏ; ly sữa đậu nành hoặc cà phê ấm nóng; lang thang đâu đó trong chợ; cũng như những tối ngồi sưởi ấm kế bên bếp bánh tráng nướng hoặc nồi sữa đậu nành.
Chuyến đi này thật sự đã cân bằng mình hơn rất nhiều, cũng đã khiến mình ngộ ra nhiều điều về cuộc sống. Đi một mình có cái hay của một mình, nhất là khi bạn không phải trò chuyện với ai, bạn có thể tự trò chuyện với bản thân mình.
Ngày 1.
Bắt chuyến bay lúc 6 giờ kém, bước chân ra khỏi sân bay Liên Khương chắc tầm 7 giờ. Bay từ Sài Gòn lên Đà Lạt nhanh như một cái chớp mắt, cảnh ngắm chưa kịp buồn ngủ thì đã đến nơi.
Từ sân bay đi shuttle bus vào trung tâm thành phố mất 40 nghìn, rẻ hơn hẳn xe taxi, mà thật ra những đứa đi một mình cũng hơi rén đi một-mình, nên thôi, cứ nhè vào nơi đông mà đi.
Bến xe bus ngay sau quảng trường Lâm Viên Đà Lạt, thật sự, sáng chủ nhật mà đông kinh khủng. Đang tính theo xe trung chuyển ra chợ Đà Lạt thì đổi ý, quyết định đi bộ.
Tranh thủ qua quảng trường mua một cái bánh tráng nướng để ăn sáng, xong rồi vừa ăn vừa đi bộ tà tà dọc theo hồ Xuân Hương đến đường Phan Bội Châu, để đi một chiếc workshop mà mình tình cờ tìm thấy trên facebook trước đó hai ngày.
Sáng chủ nhật Đà Lạt vẫn đông không ngờ, xe cộ tấp nập, không biết xe đi hay xe về, nhưng mỗi lần thấy một chiếc xe máy leo lề là bắt đầu nhớ Sài Gòn như nhớ chồng.
Leo lên dốc Lê Thị Hồng Gấm mà mệt ơi là mệt, tính ra cũng chừa tội vác 7kg trên vai mà mơ mộng đi bộ ‘ngắm cảnh’. Cơ mà đến nơi làm workshop thì vẫn còn sớm quá, thế là đi bộ ngược lại quán sữa đậu nành bên kia đường để ngồi đợi. Sữa đậu nành và bánh mì xíu mại cay không phải món hiếm hoi gì, nhưng ăn ở Đà Lạt khác hẳn. Làm như món nào ở Đà Lạt cũng vậy chứ không riêng hai thứ này.
Cái workshop mình tham gia là của Xưởng xà bông Thanh Xuân, thuộc Nhà của Thời Thanh Xuân tổ chức. Bản thân mô hình của Nhà đã rất có ý nghĩa, cách hoạt động cũng rất chỉn chu, nên mình hy vọng về workshop này cũng nhiều.
Và đáng vô cùng. Một buổi sáng Đà Lạt đón mình hết sức nhẹ nhàng, quên đi chuyện giao thông thì thời tiết đẹp, đồ ăn ngon, con người cũng dễ thương. Từ chị hướng dẫn, đến các anh chị staff trong xưởng, và cả anh chị em làm chung workshop, mọi người đều rất dễ thương, cởi mở và thiện lành. Xà bông xinh xắn, không gian ấm áp, nhưng nói chung mình vẫn sẽ quay lại vì những con người ở đây.
Sau một buổi workshop ấm áp thì vẫn chưa đến giờ check in khách sạn, thế là phải kiếm một quán vào ngồi đồng. The Married Beans là một quán specialty coffee trên đường Nguyễn Văn Trỗi, quán be bé, xinh xinh, với nhân viên dễ thương, thân thiện. Cà phê ở đây thật sự ‘special’, với hạt cà phê do quán tự cung cấp. À nói vậy chứ trưa đó mình gọi một ly trà gừng, trà cũng thơm, nhưng cà phê đáng thử hơn.
Đáng ra là định đi kiếm bánh ướt lòng gà ăn trưa, để đến giờ thì ù qua check in khách sạn luôn. Nhưng sao đó, chắc vì thèm, mà đổi ý qua Nhà Chung ăn bánh căn. Bánh căn thì thật ra mình thích quán nhỏ ở 94 Trương Công Định (dưới dốc Sông Lô) hơn, nhưng đợi đến quán bán thì chắc cũng đói meo râu.
Lần này lên Đà Lạt ở Holo homestay, một homestay nho nhỏ dưới một con hẻm dốc đường Nguyễn Văn Trỗi. Lần trước đi bộ dọc con đường này đã tự nhủ lần sau phải kiếm chỗ ở trên đường này, gần chợ, trung tâm, nhưng không quá lớn và ồn ào. Cơ mà lần đó nhìn xuống mấy con dốc có hơi rén (vì gần như thẳng đứng), ấy vậy mà lại vận đúng vào lần này.
Lúc nhận phòng đã để ý rằng trời tối dần, định bụng lên nghỉ đến khi mưa xong thì ra ngoài. Năm ngoái mưa cũng tầm 1 giờ 2 giờ, đến 5 giờ 6 giờ là ngưng. Không ngờ trời nhất quyết không mưa. Thôi thì đi kiếm bánh tráng nướng với kem bơ ăn cho đỡ cơn nhớ Đà Lạt.
Sài Gòn cũng có bánh tráng nướng, nhưng không thể nào có cái bánh tráng nướng được nướng khi mình đang ngồi thu lu bên lò để sưởi như thế này. Làm ngay hai cái bánh tráng, xong rồi ghé Thanh Thảo mua ly kem bơ béo ngậy mang về – đủ ấm êm.
Ngày 2.
Một trong những cảm giác tuyệt nhất chính là sáng thức dậy được cuộn mình lẫn lộn trong chăn và cái lạnh ở Đà Lạt. Cơ mà bởi vậy nên nằm lười, lỡ mất một chầu bánh căn Tăng Bạt Hổ. Không sao, ghé qua Tiệm bánh Cối xay gió làm ổ bánh mì bù trừ.
Tiệm bánh luôn đông người, nhưng hầu như là người ở dưới check in và mua bánh mang đi, chứ cực ít người lên lầu. Cũng hơi lạ, vì lầu trên của tiệm bánh nhìn vintage không thua quán xá nào, chưa kể yên tĩnh hơn nhiều, view nhìn ra khu Hòa Bình cũng rất chill.
Ăn xong thì vốn định đi uống cà phê Bà Năm, nhưng mà siêu đông hic. Thật ra cả ba ngày ở đây thì quán đông cả ba ngày, đến khi về mới biết quán đang hot vì mv của Đen, chứ năm ngoái mình đi cũng không đông đến mức này. Thế là đổi kế hoạch, vác sách đi một quán khác ngồi đọc.
The Sparrow là một quán nhỏ trên đường Hải Thượng, sau lưng bệnh viện Lâm Đồng thì phải. Tự nhiên tình cờ nghĩ đến, thì đi thôi chứ cũng không nghĩ gì nhiều, cơ mà cold brew ở đây chắc là một trong những chỗ vừa ý mình nhất. Vị cà phê hơi nhạt, nhưng cộng với mùi cam nhẹ nhàng rất hợp, đặc biệt hợp cho buổi sáng trong lành nhẹ nhàng thế này. Quán nhỏ xinh thôi, có mấy em cún và mèo, dễ cưng lắm. Nhạc cũng hay, quán hợp với một buổi sáng ngồi uống cà phê, chill và đọc sách trong không gian yên tĩnh.
Lần trước ra đây mình có ăn nem nướng Bà Hùng, nhưng không ấn tượng gì lắm, còn lần này vào chợ ăn nem nướng Hạnh Tâm. Thật sự vật lộn giữa những ki ốt san sát nhau để tìm khu ăn uống cũng là một vấn đề. Mà mọi người lên đây ăn cũng không đông lắm, đa phần là ăn nem nướng. Nem nướng của cô nói chung là ngon, miếng nem dai, dày, thơm, rau với nước chấm cũng bình thường, nhưng chắc là mình sẽ ghé lại lần hai (ít nhất là trước khi tìm được quán ngon hơn). Bánh xèo nhìn cũng có vẻ ngon ngon, giòn giòn. Mà vì nem to nên phần một người ăn cũng no lắm ý, căng bụng, dẫu sức ăn mình cũng mạnh.
Trưa đó định ghé Windmills gần chợ để ngồi đọc nốt cuốn sách, nhưng run rủi sao đó lại nổi hứng đi Tiệm cà phê tháng ba. Mình từng ghé tiệm một lần lúc tiệm còn ở Sài Gòn. Đến khi chính thức lên Sài Gòn ở thì tiệm đã bay lên Đà Lạt.
Hồi đó tiệm nằm trên một căn gác giữa Sài Gòn đông đúc, giờ tiệm đã yên vị một góc tĩnh lặng ở Đà Lạt. Không chỉ vì tình riêng với tiệm, mà bản thân tiệm cũng đã đáng đi rồi. Cà phê ngon, nhân viên thân thiện, view đẹp, nhạc cổ điển rất hay, và hơn cả là hầu như ai ghé quán đều tự động nhỏ tiếng, không dành phá không khí yên lành ở đây.
Tối đó lại đi bộ xuống chợ chơi, ghé bún riêu cô Lan ăn. Một tô bún thường không có gì nhiều ngoài riêu và miếng huyết nho nhỏ, nhưng cũng đủ nhẹ nhàng cho một buổi chiều. À mà quán cô đông lắm, dù cô làm nhanh, nhưng vẫn nên ghé trước 5 giờ.
Ăn xong thì xuống chợ lượn vài vòng ngắm người, mua ly sữa đậu nành nóng vừa cầm vừa thổi. Chợ tối thứ hai vẫn đông, nhưng bớt xô bồ hơn cuối tuần.
Nói chứ, Đà Lạt vẫn mưa, chỉ là hai đêm đó toàn đợi mình về đến khách sạn mới mưa. Bởi, thương tới đâu cho hết.
Cùng trải qua bình mình, cùng trải qua hoàng hôn. Bên nhau những ngày nắng, cũng bên nhau những ngày mưa.
Ngày 3.
Tối hôm trước ngủ không được, nên sáng này dậy muộn. Thường thì đêm cuối ở đâu mình cũng đều không ngủ được, kiểu như không muốn xa. Thôi thì cũng ngày cuối, lại gom đồ trả phòng, đi dạo một vòng khu Hòa Bình ngắm người Đà Lạt, xong rồi về Goute Coffee cũng trên đường Nguyễn Văn Trỗi đợi xe rước.
Cũng như những quán đinh trong lòng mình, quán yên tĩnh, nhạc Việt êm ái, nhân viên nhẹ nhàng, lúc nào cũng cười tươi, lịch sự. Quán có view cũng xinh xắn lắm, bánh ngon, socola nóng cũng ngon mà không ngọt quá. À đặc biệt trà ở đây thơm lắm, mà quên mất hỏi tên.
Lần này là lần đầu mình đi xe khách ban ngày. Trước cũng lên Đà Lạt bằng xe mấy lần, nhưng toàn tờ mờ sáng đi, chặp tối mới về, không thì máy bay, chứ chưa bao giờ đi xe chiều để ngắm cảnh. Và đáng, đáng vô cùng. Đùa chứ, mỗi lần lên Tây Nguyên về là mỗi lần cảm thấy bản thân bị nơi đây bỏ bùa, làm cho quyến luyến muốn lên hoài. Sớm thôi, hy vọng là sớm thôi.
Một chiếc Đà Lạt một mình, đầu tiên.