Dịch bởi Châu
Điều làm tôi cảm thấy lạ lùng khi lớn lên không phải là chuyện già đi. Không phải việc một tôi tràn đầy sức trẻ trong quá khứ, dù tôi không kịp nhận ra, đã già. Thứ khiến tôi bất ngờ nhất, hơn thế, chính là cách những người cùng thời với tôi cũng đã già đi, cách những cô nàng xinh xắn hoạt bát khi xưa tôi quen biết giờ đã đến tuổi con cháu đầy đàn. Có chút bối rối – và cả buồn. Mặc dù tôi còn chẳng thèm rầu rĩ trước thực tế rằng tuổi tác mình chẳng cách họ là bao.
Tôi nghĩ, điều làm tôi thấy buồn khi những cô gái tôi biết đang già đi là nó khiến tôi phải thừa nhận rằng, một lần nữa, giấc mộng thanh xuân của tôi đã ra đi mãi mãi. Cái chết của ước mơ, bằng một cách nào đó, còn buồn hơn sự ra đi của một vật sống.
Có một cô gái – ý tôi là một người đàn bà, nhưng lúc trước là thế – tôi nhớ rất kỹ. Dù tôi còn không biết tên nàng. Và, đương nhiên, tôi cũng chẳng biết cô ấy ở đâu, đang làm gì hiện tại. Những gì tôi biết về nàng chỉ là nàng học cùng trường trung học, và cùng niên khóa với tôi (vì phù hiệu trên áo chúng tôi cùng màu), và nàng rất hâm mộ The Beatles.
Đó là vào năm 1964, đỉnh cao của làn sóng Beatlemania. Trời đang chớm vào thu. Học kỳ mới thì vừa bắt đầu và mọi thứ đang dần vào khuôn khổ. Lúc đó, cô ấy đang vội vã chạy dọc theo dãy hành lang dài và khuất của tòa nhà học cũ, váy cô bay phấp phới theo. Tôi là người duy nhất ở đấy. Nàng ghì chặt một chiếc đĩa than vào ngực, như thể đó phải là thứ gì nàng trân quý lắm. Chiếc đĩa mang tựa “Với The Beatles”. Bìa đĩa là ảnh đen trắng của bốn mẩu The Beatles, phân nửa chìm trong bóng tối. Vì vài lý do nào đó, tôi cũng không rõ, mà tôi nhớ rõ rằng đó là bản gốc, bản Anh, chứ không phải là một phiên bản nào khác ở Mỹ hay ở Nhật.
Nàng là một cô gái đẹp. Ít nhất, với tôi, nàng rất lộng lẫy. Nàng không cao, nhưng có mái tóc đen rất dài, đôi chân mảnh khảnh, và một mùi hương đáng yêu. (Tôi cũng không chắc điều này có thật hay không. Có thể nàng chẳng tỏa ra mùi hương nào cả. Nhưng đó là những gì tôi nhớ, lỡ mai này, khi nàng qua đời, mùi hương quyến rũ vẫn vấn vương trong tâm tưởng của tôi). Tôi đã hoàn toàn dính phải lời nguyên của nàng – người con gái vô danh xinh đẹp, đang ghì chặt chiếc đĩa “Với The Beatles” vào lòng.
Tim tôi loạn nhịp, hơi thở cũng khó khăn hơn, như thể mọi âm thanh xung quanh đã ngưng lại, như thể tôi đây đã chìm xuống tận đáy hồ. Tất cả những gì tôi còn nghe thấy chỉ là tiếng chuông reo nhạt nhòa, hằn sâu vào tai tôi. Như kiểu có ai đó đang cố gắng truyền đến tôi một thông điệp hệ trọng trong cơn tuyệt vọng. Mọi thứ xảy ra chỉ trong mười hay mười lăm giây gì đó. Và sau khi tôi nhận ra, thông điệp quan trọng ấy, như cốt lõi của mọi giấc mơ, biến mất.
Một hành lang nhập nhòe ánh sáng nơi trường trung học, một cô gái xinh đẹp, và gấu váy của nàng đung đưa, “Với The Beatles”.
Đó là lần duy nhất tôi nhìn thấy nàng. Trong hai năm từ lúc đó cho đến khi tốt nghiệp, chúng tôi chưa bao giờ lướt qua nhau nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này khá lạ lùng. Trường tôi theo học là một ngôi trường công lập không mấy lớn nằm trên một ngọn đồi ở Kobe, với cỡ sáu trăm năm mươi học sinh mỗi khối. (Chúng tôi còn được gọi với cái tên thế hệ bùng nổ sơ sinh, đủ thấy đông đúc như nào). Không phải ai cũng quen biết rộng. Thực ra thì tôi cũng không biết hết tên hay nhận ra phần lớn những đứa ở trường đâu. Nhưng tôi vẫn đến trường mỗi ngày, vẫn thường xuyên qua chiếc hành lang đó, và thật tàn nhẫn làm sao khi chẳng có lấy một lần tôi được gặp lại cô nàng xinh đẹp ấy. Mỗi lần đi ngang hành lang, tôi đều không quên đưa mắt tìm nàng.
Nàng đã biến mất ư, như một làn khói ấy? Hay là, vào biểu chiều chớm thu ấy, tôi vốn chẳng nhìn thấy người mà là ảo ảnh? Có lẽ do tôi đã lý tưởng hóa hình ảnh nàng trong tâm trí mình, ngay khoảnh khắc chúng tôi lướt qua nhau, nên là kể cả khi đã nhìn thấy nàng lần nữa, tôi cũng không nhận ra? (Tôi nghĩ khả năng cuối là hợp lý nhất).
Sau đó, tôi có quen vài cô gái, và hẹn hò với họ. Và cứ mỗi lần tôi gặp một người mới
(còn tiếp…)